Bài thơ “Lần đầu tiên chúng con ra Côn Đảo” của nhà thơ Vũ Kim Liên, đăng trên Báo Bà Rịa – Vũng Tàu, là lời tri ân sâu sắc và xúc động gửi đến những anh hùng, liệt sĩ đã ngã xuống nơi “địa ngục trần gian” năm xưa.
Qua nhịp thơ mộc mạc, chân thành, tác giả kể lại cảm xúc của thế hệ hôm nay trong lần đầu đặt chân đến Côn Đảo – vùng đất thiêng mang dấu ấn lịch sử đau thương nhưng hào hùng.
Hình ảnh “nắm đất Đền Hùng mang ra đảo nhỏ” là biểu tượng thiêng liêng, kết nối cội nguồn dân tộc với linh hồn bất tử nơi đầu sóng ngọn gió.
Bài thơ không chỉ là khúc tưởng niệm, mà còn là lời nhắn gửi thế hệ trẻ hôm nay hãy luôn khắc ghi công ơn tiền nhân, trân trọng hòa bình và tiếp nối tinh thần bất khuất của những người con Việt Nam đã hiến dâng trọn đời cho Tổ quốc.
Lần đầu tiên chúng con ra Côn Đảo
Ngắm mây trời trên biển lớn bao la
Từng con sóng vỗ mạn tàu tha thiết
Biển mặn mòi tím sẫm trước hoàng hôn
Sống trong bờ chưa từng biết Côn Lôn
Ngoài xa ấy đồng bào mình đang đợi
Những cô, bác từng xả thân vì nước
Nào muốn tri ân đâu ngóng đáp đền
Hành trang chúng con mang từ đất liền
Nắm đất Đền Hùng cội nguồn dân tộc
Nơi ngày trước Bác Hồ về nói chuyện
Cùng chiến sĩ Đại đoàn quân Tiên Phong
Nắm đất quê hương nguồn cội Tiên Rồng
Ra đảo nhỏ mong ấm lòng cô, bác
Một chút thôi mà gụi gần thân thiết
Cho cô, bác thôi đau đáu ngày về
Hàng Dương nằm nghe sóng biển mải mê
Hát khúc ru những linh hồn bất tử
Những con người luôn hiên ngang khí phách
Dâng đời mình không một chút than van
Nắm đất thiêng trải trên chiếc lá bàng
Dâng cô, bác giữa trưa hè lộng gió
Đất quê đấy chúng con mang về đây
Giữa mây trời Côn Đảo đã gần hơn.
VŨ KIM LIÊN
Báo Bà Rịa -Vũng Tàu









